60 năm chung sống: Không có con cái, chia nhau từng phần cơm
Ông Tư – tên thật là Nguyễn Văn Giác (78 tuổi) đã làm nghề bán vé số được mấy chục năm. Ông cùng vợ là bà Phạm Thị Lân (76 tuổi) sống tại một căn trọ cuối hẻm 380 Lê Văn Lương (Quận 7, TP.HCM). Nên duyên vợ chồng từ năm 1959, đến nay ông bà đã qua 60 năm chung sống. Dù không con không cháu, ông bà vẫn hết mực yêu thương, chăm sóc lẫn nhau.
Bán vé số, ve chai qua ngày
Ông Tư chia sẻ, vì lúc nhỏ không được đi học nên ông phải đi phụ hồ. Sau đó ông gặp được bà Lân cũng làm công việc này. Hai người nên duyên, tổ chức một đám cưới nhỏ rồi sống chung với nhau ở Sài Gòn. Căn phòng trọ mà hai ông bà đang ở được cho thuê với giá 1,4 triệu đồng/tháng. Tuy chật chội nhưng ông Tư vẫn hài lòng vẫn hài lòng với căn phòng này. Ông kể rằng, so phòng trọ cũ còn không có chỗ duỗi chân thì chỗ ở hiện nay là đã tốt lắm rồi.
Mỗi ngày ông Tư đi khỏi nhà từ sớm, lang thang để bán vé số còn lại của ngày hôm trước. Mỗi ngày ông Tư bán khoảng 150 tờ vé số. Chiều 17 giờ ông đi bán đến 20 giờ còn bao nhiêu sáng hôm sau đi bán tiếp. Bán hết vé số, ông Tư đi lượm ve chai gom lại khoảng 10 ngày bán một lần.
“Già rồi nên cũng chỉ kiếm sống qua ngày. Mùa dịch COVID-19 này bán chậm lắm, ve chai giờ cũng rẻ. Mình đi bán cũng phải mang khẩu trang, chứ không mang thì không ai dám kêu mình để mua vé số”, ông nói.
Chăm sóc vợ, chia nhau từng phần cơm
Trở về nhà sau một buổi lang thang bán vé số bên ngoài, ông Tư vẫn ân cần chăm sóc bà Lân. Ông xuống bếp rót cho bà ly nước, quàng khăn cho bà vì sợ bà bị lạnh. Trước đây khi còn khỏe bà Lân cũng đi làm thuê một thời gian sau đó ở nhà nội trợ, lo cơm nước và việc nhà. Nhiều tháng nay bà Lân bệnh nặng không đứng lâu được và thường xuyên phải di chuyển đến bệnh viện để khám bệnh và chích thuốc.
“Không có bà chắc tôi buồn lắm”
Thấy ông bà không con cháu, nhiều người tới thăm để lại một chiếc radio cho ông bà đỡ buồn. Đồ đạc trong nhà ông bà đa số cũng là người ta cho lại. Chiếc radio đã cũ những vẫn còn nghe rất tốt.
Bà Lân không tiện đi lại chỉ nằm nghỉ một chỗ. Ngoài chăm sóc bà, ông Tư còn giặt quần áo, nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Ngoài bị bệnh, bà Lân còn bị lãng tai. Mỗi lần nghe ai nói gì, ông Tư đều nói lại thật lớn cho bà nghe.
“Hồi xưa tổ chức đám cưới đơn sơ. Cái số của mình không có con thì mình chịu thôi. Hơn 60 năm chung sống cũng không thay đổi gì. Đôi lúc cũng có cãi qua cãi lại vậy thôi chứ vẫn thương nhau lắm. Gia đình tôi giờ chỉ có nhiêu đây cũng không có ai tới lui. Tết cũng ở lại đây chứ không biết đi đâu, hai người bầu bạn với nhau. Nếu không có bà nó chắc buồn lắm”, ông bày tỏ.
Bà Nguyễn Thị Cúc, chủ nhà trọ của ông Tư chia sẻ bà ở cạnh ông bà Tư đã mấy chục năm. “Hai ông bà ở hiền lành ít khi gây sự với ai. Ông bà rất thương nhau, bà bị bệnh nên ông làm hết việc trong nhà. Mỗi lần bệnh là phải thuê xe ôm chở bà Lân lên bệnh viện. Mỗi lần đi lên đi về mất 100.000 đồng tiền xe ôm”, bà nói.
Cứ như vậy, 60 năm chung sống hai ông bà trở thành niềm an ủi nhỏ bé giữa lòng thành phố náo nhiệt.
Nguồn: thanhnien.vn
Nguyễn Nhung